Em đang viết những dòng này mà trào cả nước mắt, cơ thể lằn lên những vết đỏ hỏn bật cả máu do bị mẹ đánh. Em bỗng tuyệt vọng đến mức chỉ muốn cầm con dao tự đâm mình một nhát cho không phải chịu đựng thêm.
Chào Afamily và các bạn độc giả!
Sau khi đọc bài: “Cay đắng phận mẹ nghèo nuôi con”của chị Hoài An mà em trào nước mắt vì tình mẹ con cảm động của chị. Em ước gì, em cũng may mắn có một người mẹ thương và yêu con như chị Hoài Anh đây. Song em biết, ước mơ mãi chỉ là điều ước. Thực tế, 21 tuổi đầu em vẫn bịmẹ đánh thừa sống thiếu chết.
Hẳn mọi người sẽ nghĩ rằng chắc em phải như thế nào mà từng ấy tuổi rồi vẫn còn bị mẹ đánh đập như thế. Nhưng quả thực em không biết phải làm thế nào để giải quyết nữa.
Em và mẹ vốn không hợp tính nhau. Khi em còn nhỏ, mẹ em mải mê bươn chải kiếm tiền. Bữa cơm ở nhà chỉ có em với bà giúp việc. Bố em cũng đi làm ca nên chủ yếu em ăn và ngủ cùng bà giúp việc là nhiều.