Ngày xưa yêu Đông, có lẽ nằm mơ cô cũng chẳng nghĩ đến có ngày này, vì cô không có của hồi môn mà bị cả nhà coi như tội đồ…
Khi Thùy và Đông (Hà Đông, Hà Nội) còn đang yêu nhau, bố mẹ Thùy có úp mở chuyện ông bà có một mảnh đất, ít nữa sẽ cho Thùy một nửa làm của hồi môn. Đông nghe thế thì vui lắm. Còn Thùy thì nặng trĩu lòng.
Cô biết, đó là tích góp của cả đời bố mẹ, đáng lẽ phải để ông bà dưỡng già. Nhà cô chỉ có 2 chị em gái, mà con gái đi lấy chồng sẽ chẳng có điều kiện để chăm sóc cho bố mẹ được nhiều.
Lúc cưới, bố mẹ Thùy cũng chẳng có gì cho cô cả. Thấy bố mẹ áy náy, Thùy rơm rớm nước mắt. Đông thì chắc mẩm được nửa mảnh đất rồi, nên có mấy chỉ vàng anh cũng sảng khoái cho qua.
Ấy thế nhưng người tính không bằng trời tính. Bố mẹ Thùy vừa bán được đất, định cho mỗi chị em Thùy một phần thì bố cô ngã bệnh. Bao tiền của lại phải đổ vào chữa bệnh cho ông. Khoản của hồi môn cho Thùy cũng đành lỡ hẹn.
Mỗi khi về nhà, anh lúc nào rên rẩm, ca thán về tiền bạc như cố ý để Thùy nghe thấy. Thùy biết mình chẳng giúp được gì cho chồng nên chỉ im lặng (Ảnh minh họa)